Du-thi

Thông tin, sự kiện, hình ảnh, video mới nhất về du-thi, cập nhật vào ngày: 18/05/2024

Có những điều bình dị lặng lẽ đến như một thói quen, như một vòng xoay bất tận từ ngàn xưa để rồi cứ ngỡ sẽ dễ dàng nhận ra mà không phải vậy. Những ngày chuyển mùa sang thu của Hà Nội chính là như thế, phải hết sức tinh tế và tĩnh lặng ta mới có thể cảm nhận được sự thay đổi thú vị này.

Trải qua năm tháng, cuối những năm 90 thế kỷ XX, những khu lắp ghép đã thay đổi nhiều để phù hợp với cuộc sống và hiện trạng dân cư Hà Nội. Những căn hộ ở tầng cao được đeo thêm nhiều “ba lô” cả trước sau lẫn bên cạnh, trên nóc nhà phải cõng thêm những bể nước mà mọi người vẫn nói vui là những quả bom nước...

Trong các bài viết được đăng tải từ 1/6 - 30/6, Hội đồng Giám khảo cuộc thi Nơi tôi sống đã lựa chọn được những tác phẩm xuất sắc nhất để trao Tặng thưởng ấn tượng tháng.

Những kỉ niệm câu cá đôi lần bất chợt ùa về trong tôi. Có khi ào ạt như cơn gió nơi xa quê, có khi lướt qua trong tâm trí như nghe thấy tiếng ve rền rĩ trên cây sau nhà. Chiều nay, tôi thoáng nghe tiếng cười nắc nẻ năm ấy, nhỏ dần, nhỏ dần và bay mãi lên tận trời xanh.

Lớn lên ở nông thôn chắc hẳn ai cũng thích ăn những gì mà “nhà trồng ra nuôi được” bởi sự sạch sẽ, thanh khiết và quan trọng nhất là cảm giác tận hưởng thành quả lao động khi nhìn từng lá rau xanh lớn lên từng ngày. Nhưng, cuộc sống “dụ dỗ” con người về gần hơn với đô thị - chung cư làm cho “thú khoái” này đã không ít lần bị thui chột.

Mỗi lần có việc vào trong nội thành, chen chúc và ngột ngạt trên phố phường cả buổi, phóng xe về đến đầu khu nhà mình, tôi thường có ngay cảm giác thư thái, bình an hẳn.

Gánh khoai lang oằn nặng trên đôi vai của mẹ ngày xưa đã nuôi ước mơ tôi khôn lớn. Từ một đứa trẻ quê nghèo, lớn lên cùng đồng áng bùn lầy, giờ đây tôi đã trưởng thành và là sĩ quan quân đội. Tôi mãi tự hào về mẹ, dẫu giờ đây, mẹ chỉ còn là sâu thẳm trong ký ức xa xưa.

Từ ngày chuyển về đây, dường như chúng tôi ngày càng như trở về tháng ngày xưa cũ, yêu thương nhau hơn, nhường nhịn nhau hơn. Tất cả những điều ấy làm tôi thấm thía cái gọi là chất lượng cuộc sống thực thụ, bởi tâm hồn được nuôi dưỡng trên nền đất văn minh ngập tràn yêu thương.

Người ta cứ mải mê đuổi theo mơ ước về những căn hộ thông minh, những khu đô thị 4.0 mà không nhận ra rằng, sự thân thiện, gần gũi, tôn trọng thiên nhiên và coi trọng con người mới chính là thứ cần được nâng niu nhất.

Thử tưởng tượng sau một ngày dài căng thẳng, mệt mỏi với công việc, với những tiếng còi xe nhức nhối, được trở về nhà mình. Mở mắt là một màu sơn nhã nhặn ưa thích, chạm tay đến những lá cây xanh tươi mát, nấu bữa ăn yêu thích trong căn bếp tiện nghi, ngủ thoải mái trên chiếc giường rộng rãi… Vậy là xứng đáng cho một ngày làm việc vì cuộc sống mưu sinh.

Mỗi dịp đi thăm các con, tôi có nhiều thời gian ở tại căn hộ tái định cư khu đô thị mới Nam Trung Yên, phường Trung Hòa, quận Cầu Giấy, Hà Nội. Thấm thoắt đã mười mấy năm trôi qua, các con ra trường và có việc làm ở Thủ đô, rồi có gia đình nhỏ đúng mô hình hai con dù gái hay trai.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy những con người nơi đây như hòa làm một khiến tôi không biết dùng từ nào để diễn tả. Những con người đến từ mọi miền khác nhau, lại như trở thành một nhà khi mọi khoảnh khắc xảy ra...

Đó là một sự thay đổi không hề nhỏ đối với người già. Cuộc sống ở chung cư khác hẳn ở quê nhưng đó là sự cần thiết cho bố mẹ tôi và cả lũ trẻ.

Trên đời này, mọi thứ đều có linh hồn. Khi trái tim mình hòa nhập với tình yêu thương, sẽ cảm thấy linh hồn ở đó, tràn ngập ánh sáng buổi ban mai.

Hôm nay đô thị san sát nhau, bức tranh về làng quê Việt Nam dần đổi áo mới, một xã hội hiện đại hứa hẹn nhiều đổi thay, nhưng cái gì cũng có hai mặt của nó, theo cách này hay cách khác...