nơi tôi sống

Thông tin, sự kiện, hình ảnh, video mới nhất về nơi tôi sống, cập nhật vào ngày: 15/11/2024

Khi chuyển đến Times City năm 2013, mọi thứ từ cảnh quan, thái độ Ban quản lý khu đô thị, từ anh bảo vệ đến chị lao công đều để lại trong tôi sự hài lòng. Để nói về khu đô thị tôi ở chỉ có thể dùng từ "Nơi hạnh phúc ngập tràn".

Nhà của tôi, có khung cửa nhỏ dịu dàng ôm hồn tôi lơ đãng, nơi có anh và con gái luôn bảo: “Mẹ đẹp nhất thế gian”, là nơi vang lên những nụ cười giòn tan vào mỗi tối.

Hầu hết mỗi người dân Việt Nam sinh ra đều gắn với văn hóa làng, truyền thống làng, bản sắc làng. Dấu ấn làng, xã theo ta suốt từ thuở thiếu thời cho đến khi trưởng thành và trở thành sức mạnh tiềm tàng trong mỗi người, mỗi vùng quê.

Có những điều bình dị lặng lẽ đến như một thói quen, như một vòng xoay bất tận từ ngàn xưa để rồi cứ ngỡ sẽ dễ dàng nhận ra mà không phải vậy. Những ngày chuyển mùa sang thu của Hà Nội chính là như thế, phải hết sức tinh tế và tĩnh lặng ta mới có thể cảm nhận được sự thay đổi thú vị này.

Trải qua năm tháng, cuối những năm 90 thế kỷ XX, những khu lắp ghép đã thay đổi nhiều để phù hợp với cuộc sống và hiện trạng dân cư Hà Nội. Những căn hộ ở tầng cao được đeo thêm nhiều “ba lô” cả trước sau lẫn bên cạnh, trên nóc nhà phải cõng thêm những bể nước mà mọi người vẫn nói vui là những quả bom nước...

Quê ngoại sau 10 năm về với Thủ đô đã khoác lên mình tấm áo mới, đặc biệt là lối sống của bà con đã thay đổi rất nhiều, giữa văn minh đan xen với kỷ niệm xưa cũ và loại bỏ dần dần những suy nghĩ, lối sống cổ hủ.

Trong các bài viết được đăng tải từ 1/6 - 30/6, Hội đồng Giám khảo cuộc thi Nơi tôi sống đã lựa chọn được những tác phẩm xuất sắc nhất để trao Tặng thưởng ấn tượng tháng.

Những kỉ niệm câu cá đôi lần bất chợt ùa về trong tôi. Có khi ào ạt như cơn gió nơi xa quê, có khi lướt qua trong tâm trí như nghe thấy tiếng ve rền rĩ trên cây sau nhà. Chiều nay, tôi thoáng nghe tiếng cười nắc nẻ năm ấy, nhỏ dần, nhỏ dần và bay mãi lên tận trời xanh.

Mỗi lần có việc vào trong nội thành, chen chúc và ngột ngạt trên phố phường cả buổi, phóng xe về đến đầu khu nhà mình, tôi thường có ngay cảm giác thư thái, bình an hẳn.

Lớn lên ở nông thôn chắc hẳn ai cũng thích ăn những gì mà “nhà trồng ra nuôi được” bởi sự sạch sẽ, thanh khiết và quan trọng nhất là cảm giác tận hưởng thành quả lao động khi nhìn từng lá rau xanh lớn lên từng ngày. Nhưng, cuộc sống “dụ dỗ” con người về gần hơn với đô thị - chung cư làm cho “thú khoái” này đã không ít lần bị thui chột.

Trong cơn lốc đô thị hóa, Cồn Phú Mỹ dường như vẫn lưu giữ được vẻ đẹp nguyên sơ xanh mát, với sông nước hữu tình, đất đai màu mỡ, hoa trái ngọt lành.

Có một Hà Nội lung linh và tuyệt đẹp như thế này khi ngắm mặt trời lùi phía chân trời để lại khoảng không tối dần, thay thế vào ánh sáng chói chang ban ngày là màu đèn lung linh khắp các con phố.

Mỗi lần có việc vào trong nội thành, chen chúc và ngột ngạt trên phố phường cả buổi, phóng xe về đến đầu khu nhà mình, tôi thường có ngay cảm giác thư thái, bình an hẳn.

Gánh khoai lang oằn nặng trên đôi vai của mẹ ngày xưa đã nuôi ước mơ tôi khôn lớn. Từ một đứa trẻ quê nghèo, lớn lên cùng đồng áng bùn lầy, giờ đây tôi đã trưởng thành và là sĩ quan quân đội. Tôi mãi tự hào về mẹ, dẫu giờ đây, mẹ chỉ còn là sâu thẳm trong ký ức xa xưa.

Từ ngày chuyển về đây, dường như chúng tôi ngày càng như trở về tháng ngày xưa cũ, yêu thương nhau hơn, nhường nhịn nhau hơn. Tất cả những điều ấy làm tôi thấm thía cái gọi là chất lượng cuộc sống thực thụ, bởi tâm hồn được nuôi dưỡng trên nền đất văn minh ngập tràn yêu thương.