Hai năm qua, đại dịch COVID-19 bùng phát đã gây tổn thất hết sức nặng nề cho cả thế giới, trong đó có nước ta. Cuộc chiến với làn sóng dịch COVID-19 lần thứ 4 trong suốt 5 tháng qua đã để lại nhiều mất mát đau thương không thể thống kê bằng con số, không thể đong đếm diễn tả bằng ngôn từ. Trong cuộc sống, sinh mệnh con người là điều đáng quý nhất. Sẽ chẳng có gì bù đắp được với sự mất mát của hơn 30.000 đồng bào. Trong đó, có biết bao người không được tổ chức một tang lễ trọn vẹn vì dịch bệnh. Hàng chục ngàn gia đình mất đi người thân yêu, hàng ngàn trẻ mồ côi cha, mẹ.
Nhưng Xuân vẫn về, theo cánh én. Người Việt Nam vất vả vẫn mong có những ngày Xuân đoàn viên ấm áp, trút gánh lo âu mà chắt chiu ước vọng cho ngày mai, mùa mới nhiều tươi sáng. Cho nên, mùa Xuân cũng là mùa có những chuyến tàu mang tên trở về lặng lẽ chuyển bánh, xình xịch đưa nỗi nhớ về nơi xa. Có những niềm hạnh phúc chỉ cần nghĩ đến và cảm nhận cũng thấy an yên vì mùa xuân là để nhìn lại mãn nguyện vì những điều sắp qua dù chưa được vẹn toàn.
Ba chữ “Mùa bình thường” ấy, với trưa nắng ven sông, tiếng gà và khói bếp, mới thực sự là điều vĩ đại nhất mà đất nước đang gồng mình vượt qua giông bão để vươn đến...
COVID-19 đã lấy đi nhiều thứ. Nhưng cũng mang lại nhiều thứ. Nó nhắc nhớ mình rằng chỉ có ở đây, lúc này. Sự trân quý những điều bình thường mình hay bỏ quên, sự trân quý mặt đất này, cuộc sống thẳm xanh này. Chỉ một cái thở nhẹ thôi, ồ, chỉ một cái thở nhẹ thôi, chúng ta bỗng như hạt cát bé tí trên quả đất tròn. Chúng ta thật mong manh. Những người công nhân tôi thương chạy xe máy về quê, họ có được đủ no ấm? Mấy nay trời lạnh, tôi đã bắt đầu hình dung nụ xanh đương nhú trên những nhành cây. Liệu mọi người có ổn không? Có nghĩ về Tết không? Những trái tim mất mát và thương tổn, mọi người đã nguôi ngoai chưa? Tôi mong sao chúng ta cùng mạnh mẽ. Sau một biến cố, tôi tin thứ tròn đầy và rõ rệt nhất chính là tình thương.
Tôi thương những người tận tụy phục vụ nơi tuyến đầu, rất nhiều ngày không được ở bên gia đình. Tôi thương những người kiếm sống mỗi ngày, gò mình trong xóm trọ bé nhỏ chờ đại dịch qua đi.
Tôi thương những con người đã không thể chờ được ngày hết giãn cách. Tôi thương những em bé mồ côi vì đại dịch. Tôi thương những người chủ trọ tốt bụng không lấy tiền nhà. Tôi thương những chuyến xe không đồng đưa người về quê, những chuyến xe chạy trong âm thầm.
Và tôi thực sự hy vọng dù là bất cứ đâu, dù là khi nào... Những chuyến xe có thể đưa chúng ta về nhà, nguyên vẹn một tình yêu, nguyên vẹn một tâm tư, nguyên vẹn một mái nhà. Dù là những con người phờ phạc, những cặp mắt vẫn đỏ hoe vì mất mát hay những người mạnh mẽ can trường sau đại dịch...
COVID-19 chưa biến mất. Người dân Việt Nam chấp nhận chung sống với COVID-19, dũng cảm và hiểu biết. Những đứa trẻ sinh ra trong thời kỳ đầu bùng phát đại dịch lần thứ ba, thứ tư đã biết lẫy, biết ngồi; cuộc sống tiếp tục sinh sôi, nảy nở, dần trở lại trạng thái bình thường mới, khiến lòng có thể nảy nở những niềm tin, để thấy “Rồi dặt dìu, mùa xuân theo én về”…
Nguồn: https://congluan.vn/mua-binh-thuong-post177175.html