Con muốn

Tặng mẹ kính yêu nhân ngày 8/3 sắp đến

Con muốn con mãi thời thơ trẻ

Để mẹ còn là thuở đôi mươi

Để con được nghe những lời khen mẹ

Ôi, em duyên ngập cả nụ cười!

Con muốn con mãi thời thơ trẻ

Để sà vào lòng mẹ chiều hôm

Để vấp ngã chạy về mách mẹ

Mẹ tìm nơi làm con ngã, đánh đòn.

Con muốn một khung trời cổ tích

Có đĩa bay chở mẹ lòng vòng

Cho cái gậy trở thành vô ích

Cho tóc mẹ mây trời trắng bông!

Con muốn viết bài thơ tặng mẹ

Mà ngôn từ mòn sáo chẳng nên câu,

Con đã hiểu trời xanh, biển bạc

Mà cứ nhòa trước mẹ sắc nâu!

Con muốn nghe mẹ ru muôn thuở

À ơi, à ơi muối mặn gừng cay…

Và con muốn đừng ai hát nữa!

Mẹ già như chuối chín cây…!

Mẹ

Mẹ là tiếng hát câu thơ

Ru con vào những giấc mơ tuyệt vời

Du dương hai tiếng à ơi

Đong đưa con ngủ, suốt đời không quên

Mỗi ngày con lớn khôn lên

Trong vòng tay mẹ êm đềm thiết tha

Mẹ là tổ ấm mái nhà

Tình thương, cao cả, bao la, dạt dào

Lời mẹ dạy bảo ngọt ngào

Hiền từ, âu yếm, xiết bao ân tình

Mẹ là nắng ấm bình minh

Là bông hoa cúc đẹp xinh sáng ngời

Ơn mẹ biển rộng mây trời

Không gian ấp ủ cho đời con tươi.

Nay thì mẹ đã qua đời

Bỗng dưng hạnh phúc chơi vơi chiều tà!

Nắng yêu thương

Con chuồn chuồn đậu vào giấc mơ con

Nhắc cái nắng của trưa hè đổ lửa

Tiếng kẽo cọt đều đều nơi vách nứa

Tuổi thơ nghèo và êm ả ngày xưa...

Ve sầu kêu như than vãn suốt mùa

Trời nín gió bờ tre thôi xao xác

Góc sân tròn con ngây ngô câu hát

Cái oi nồng nghe như thể biến tan...

Võng chao nghiêng con khép mắt bình an

Giậu mùng tơi con chuồn chuồn ngủ gật

Chiếc quạt nan tay mẹ đưa tất bật

Gió biếng lười chơi thơ thẩn ngoài sân...

Con vụt lớn như làm một phép nhân

Nắng xô bồ, nắng bon chen xuôi ngược

Nắng suy tư và mưu toan mất- được

Con quên còn một mùa nắng yêu thương...

Mẹ không có ngày 8/3

Có lẽ mẹ không biết

Cái ngày tám tháng ba

Có lẽ vì mẹ già

Nhà quê mình lam lũ.

Dường như khi con lớn

Là khi con đi xa

Cái ngày tám tháng ba

Dường như xa vời vợi.

Ở những chốn thị thành

Ngày này xôn xao lắm

Ở cánh đồng quê hương

Mẹ giờ này có lẽ...

Đang nhổ cỏ, bón phân

Vắt bùn đen cứu ruộng

Hoặc Mẹ đang tảo tần

Vì heo gà dịch bệnh.

Đôi khi con nhớ mẹ

Bằng cái nhớ người câm

Những món quà âm thầm

Giấu sâu trong tròng mắt.

Đôi khi sự liên tưởng

Đau nhói những tim người

Đôi khi sự so sánh

Càng trở thành khập khiểng.

Đôi khi con mua quà

Nhưng con đâu dám gởi

Chỉ vì sợ mẹ la

“Thằng bày chi khách sáo ?!

Mẹ chân lấm tay bùn

Nhớ ngày phân, ngày thuốc

Làm sao mà mẹ biết

Những ngày tám tháng ba !”./.

Theo Nhật Linh (Tổng hợp) / Gia đình Việt Nam